X

Tập thơ Quy Chân

Ảnh minh họa cho lời thư chia sẻ giao lưu cùng bạn đọc

Tự nhủ

Đứa trẻ chào đời hai bàn tay trắng,
Người trong quan tài tay trắng như ai
Có ai đến trong người mang của cải
Có ai về chưa nếm trải chông gai…

Đã trải qua ba mùa đông bất tận
Nhược suy nhiều, cơ thể của ta
Trái tim lạnh tưởng chừng như hóa đá
Liệu xuân này có kết quả đơm hoa?

Sống là để trải qua dòng thử thách
Được mất, bại thành, ta vẫn là ta
Giống như trẻ, đến không mang gì cả
Nếm thương đau mà thể xác hóa già

Tâm hồn ta vẫn vui cùng thiên hạ
Giữa đông tàn bỗng thấy một nhành mai
Chưa thất bại nghĩa là chưa từng trải
Chưa đau thương là chưa bước vào đời..

Sài Gòn, xuân 2011

Đành vậy

Anh vẫn nghĩ bến dừng chân trước mặt
Mà sao anh không thể an lòng
Mộng uyên ương bao gió bụi thăng trầm
Sao em nỡ để tình mình trôi dạt

Trải qua ba năm đôi mình phiêu bạt
Rồi một ngày ta bỗng nhận ra nhau
Anh và em như hai quả tim nhàu
Chợt tỏa sáng khi đập cùng một nhịp

Anh nhớ hôm nao bầu trời xanh biếc
Hai đứa mình quỳ lạy Chúa thiêng liêng
Em đỏ thắm đôi môi lời cầu nguyện
Cho đôi mình được dệt mộng uyên ương

Anh nắm tay em đến trước giáo đường
Quỳ lạy Chúa anh dâng mình rửa tội
Nguyện xin người dẫn lối cho con
Để con ở bên người con yêu nhất

Vậy mà em đi nửa vòng quả đất
Liệu tâm hồn có còn ở bên anh

Sài Gòn, mùa thu 2011

Thư gửi mẹ

Mẹ ơi…

Con ở xa quê bỗng lòng nặng trĩu,
Mưa ngâu rơi, gió rít từng hồi
Nhớ quê nhà, nhớ đất mẹ khôn nguôi
Nơi xứ lạ, con kéo từng hơi thuốc
Cảnh vật xung quanh sao thăm thẳm lạ lùng..

Ở Thái Lan mưa ngâu mà nặng hạt
Lối chợ sình lầy, món lạ chẳng quen
Con nhớ Việt Nam, những vần thơ mẹ giảng
Từng chữ từng lời, mẹ giảng dạy say sưa
Nơi cửa lớp con thậm thò thậm thụt
Những lời thơ như rót thẳng vào lòng

Con sắp làm cha và sắp là trụ cột
Của gia đình con đã tạo dựng nên
Nhớ những hôm mẹ bế con chiều đêm lam lũ
Bán chôm chôm, bán đường sữa vỉa hè
Con quấy lắm nhưng mẹ chăm từng chút
Học phí cho con mẹ đánh vật từng ngày

Cuộc sống năm xưa mẹ chẳng giàu cơm áo
Nhưng chẳng nghèo trong câu chữ dạy con
Các cậu các em, mẹ làm thân chị cả
Phải lo toan và vất vả khốn cùng

Con nghĩ lại thân con giờ chẳng khổ
Nhưng trong lòng bao lo nghĩ mẹ ơi
Tuổi ham chơi chẳng bao giờ hiểu mẹ
Để bây giờ đau đáu phận làm cha

Con viết vậy nhưng mẹ đừng lo ngại
Noi gương anh hai con sẽ vững giữa đời.

Thái Lan, ngày 08/07/2012

Thư gửi vợ

Mình ơi…

Ta đi mình có nhớ không?
Ta đi ta nhớ lòng trông ngóng mình
Mẹ dạy ta chữ tình chữ hiếu
Ta dặn mình hiếu nghĩa thủy chung
Nơi xa cám dỗ không cùng
Ta đi để lại mình cùng với con

Thương mình quá tình son vừa kết
Nhưng ta đi quyết dựng cơ đồ
Tuổi ta trẻ ngại gì khổ
Chỉ ngại mình tự dạy dỗ con thơ

Mình hãy nhớ bài thơ đất nước
Dạy con mình nhớ tổ nhớ tông
Kính yêu cha mẹ một lòng
Để con thấy hiếu mà thương chúng mình

Mẹ ta là mẹ của mình
Mẹ mình ta cũng dặn mình, mẹ ta.
Bốn mươi tuần mẹ mình mang nặng
Hai mươi năm nuôi dạy nên người
Mẹ cho mình ở trên đời
Mẹ cho ta ở bên người ta yêu

Mai này mẹ yếu đôi mình đỡ
Như khi xưa mẹ đỡ đôi mình
Như sau này con ta cũng vậy
Đỡ đôi mình như ta đỡ mẹ ta.

Sài Gòn, 29/08/2012

Cảnh bình minh

Sáng chớm lạnh tiết trời đã đổi,
Ta ngao du theo gió buốt sương hàn,
Kìa lam hoả nắng chiều qua trở tắt,
Khối mây đêm che lấp khoảng huyền quan..
Ta lại thấy mơ màng đôi cánh phượng,
Ánh lam chiều bỗng rực đỏ trời đông.
Trong khoảnh khắc núi mây đầy hỗn khí,
Nơi xa xăm ai khéo vẽ cầu vồng.

Sài Gòn, 08/11/2012

Đời và đạo

Giữa non cao ta nghĩ về biển cả
Trước biển đời ta nghĩ lại thân ta
Đã bao giấc thiên hà duỗi gấp
Vẫn xoay mình trong hai chữ “tề gia”?

Thân nam tử bôn ba bốn bể
Rượu nhạt nhoà mà mắt cũng cay theo
Từ tỉnh thức để rồi thêm mộng mị
Vẫn mỉm cười nhưng chát bó đầu môi

Nhác xa xăm vó ngựa chân trời
Người lữ khách đuổi dài theo khát vọng
Giữa sương mù cánh phượng hoàng khẽ động
Xua tan mây và hoán chuyển núi đồi

Người được chọn không phải người được chọn
Hãy thu mình mở mắt hỡi hành nhân
Tâm ko động nhưng rồi cũng sẽ động
Biển ko mênh mông sao thoả chí tang bồng?

Sài Gòn, 15/02/2013

Dạy con

Con ơi nhớ lấy lời cha
Thân là nam tử bôn ba giữa đời
Giữ cho tâm thật sáng ngời
Văn chương võ nghệ đồng thời tinh thông
Chữ NHÂN vừa đủ đẹp lòng
Đừng quên chữ NGHĨA đối trong xử ngoài

Thắng người chớ vội kiêu oai
Thua người lấy đó miệt mài vươn lên
Nhớ câu tâm vững chí bền
Không vương không chấp lòng không thù người
Mẹ cha cho ở trên đời
Công ơn biển núi cả đời đừng quên

Mai sau dù có uy quyền
Đừng quên đất tổ, đừng quên gia đình
Thấy người thất thế đừng khinh
Gặp người đắc vận đừng sinh tị hiềm
Cuộc đời nếu chẳng truân chuyên
Sử thi nào viết được tên anh hùng

Trần gian họa phúc nghìn trùng
Lợi danh chẳng thiết, gấm nhung chẳng màng
Vầng Dương một cõi huy hoàng
Đêm về cũng phải nhường nàng Nguyệt Nga
Âm Dương vũ trụ hài hoà
Tam tài, Tứ tượng để mà khai không

Ngũ Hành, Bát Quái tương thông
Xích Xà là để mình trông lại mình
Đừng quên đạo nghĩa nhân tình
Cứu người đừng nghĩ lợi mình nghe không,
Sự tình nếu chẳng như mong
Cũng đừng bấm quẻ mà trông đợi thời

Quy chân phải lạ hơn người
Thế gian yêu mến đất trời lưu danh
Năm châu bốn biển tung hoành
Vạn thời bất biến mới là con ta.

Sài Gòn, 06/04/2013

Mừng thọ bà cố Kent

Bà cố ơi!

Kent thương Kent nhớ Cố nhiều
Xuân về ngọn gió, nắng liêu xiêu
Cố Kent ngồi giở từng trang sách
Tóc bạc vai gầy, thương lắm Cố ơi!

Chín mươi tuổi, Cố chẳng còn may gối
Cho cha con, cho bác chú những ngày
Thương lắm Cố cả một đời vất vả
Nuôi ông bà, chăm sóc bác và cha

Bà Cố ơi, đường dù xa đến mấy
Dù biển trời nơi nước Mỹ xa xôi
Hay là đất Long Thành quê nội
Anh chị em Kent chẳng ngại lối về

Cố ơi Cố, nhớ giữ gìn sức khỏe
Để chúng con về, chăm sóc Cố, Cố ơi!
Kent chúc Cố biển trời tuổi thọ
Con cháu sum vầy, sức khỏe an khang!

Ngày 1/3/2014. Nhân dịp sinh nhật lần thứ 90.
Kent, cháu cố của bà.

Tuổi ba mươi

Cuốn sổ tay bao ngày đóng bụi
Ngẫm lại mình đã tuổi ba mươi
Ngổn ngang tâm huyết với đời
Làm sao cho đúng đạo trời xưa nay?

Mộng tang bồng tung bay chấp cánh
Việc gia đình chẳng sánh ngang ai
Xót xa một nỗi niềm hoài
Bao giờ có thể vươn vai trở mình?

Đạo quân tử nghĩa tình trọn vẹn
Chí anh hùng chẳng thẹn núi sông
Gió sương không thể phai lòng
Bốn phương ba cõi tung hoành cho khuây.

Sài Gòn, ngày 18/8/2014

Thư gửi bạn

Tựa lưng nhớ giấc ngủ nồng
Chừng nào yên giấc yên lòng được đây?
Bao năm suy ngẫm đã dầy
Đường gươm xẻ gánh không khuây nỗi niềm
Thế gian cơm áo gạo tiền
Có ai nghiền ngẫm cơ duyên đạo trời
Sách kia cũng chữ mà thôi
Gối đầu sao tỏ được lời cổ nhân
Cứ đem sách đốt dần dần
Không còn sách nữa thánh nhân sẽ về.

Sài Gòn, ngày 06/09/2014

Rate this post
Categories: Thơ tự do
Related Post