X

Tập thơ Ngọc Đổng

Ta muốn say

Rượu đầy chung, ai say lại tỉnh
Thi nhân này, đang tỉnh hay say?
Chữ tình đau nhói tim này
Buồn ai ta khóc một ngày chưa nguôi

Trăng kia bạc, con người càng bạc..
Chén rượu đầy, tuy nhạt mà cay
Uống đi, ai uống cho say
Cho quên tất cả những ngày bên ai

Những ngày hồng, thư qua thư lại
Những niềm vui ân ái hôm nào
Bâng quơ một buổi chiều nao
Vườn hồng mở lối.. ai vào hỡi ai?

Kẻ mộng mơ, mơ hoài chẳng tỉnh
Hỏi ông trời đương tỉnh hay say.. ?

Sài Gòn, 2006

Hẹn ước

Phút gặp em vồn vã làm sao
Bẽ bàng đâu biết khi nào quen nhau
Tưởng đâu như phép nhiệm màu
Mây ngàn xa cách, đất trời se duyên

Bến kia mòn mỏi đợi thuyền
Én kia mỏi cánh chỉ chờ ngày xuân
Non kia xa, thác vẫn chảy về gần
Thuyền kia cập bến, én chào xuân xanh

Như ước hẹn, chốn Sài Thành
Lung linh bóng nguyệt giữa trời sao
Bỗng thương em tự buổi nào
Rồi hẹn ước giữa bầu trời bát ngát
Cho sấm sét trở thành dòng thư pháp
Viết đôi ta vào vũ trụ vĩnh hằng.

Sài Gòn, 24/12/2006

Lặng thầm

Đêm vắng cô đơn ngàn mây nhớ gió
Dưới trăng thanh ai nhung nhớ bóng hồng
Giữa đêm đông nụ mai vàng bỗng nở
Tự bao giờ.. anh đã lỡ yêu em

Anh lang thang theo bước gót chân ngà
Rồi thơ thẩn gửi hồn theo ngọn gió
Nghe kiêu sa hờn dỗi của loài hoa
Nghe lạnh nhạt của nàng công chúa tuyết

Tự hỏi sao thiên nhiên kỳ lạ
Lá cây xanh nhưng tuyết phủ nhạt màu
Người ta khổ vì yêu không phải cách
Chỉ vì yêu mà chẳng chắc được yêu

Đừng nên hỏi và nghĩ ngợi chi nhiều
Hãy cứ yêu trong âm thầm lặng lẽ
Và quên hết những gì đau khổ nhất
Nở nụ cười, mãn nguyện. Đó là yêu

Yêu đơn phương? Có gì đâu không thể
Khóc lặng thầm cũng chỉ để yêu ai
Hãy cứ khóc nếu một lòng chân thật
Có ai yêu mà chẳng muốn được yêu..

Sài Gòn, 2007

Tôi vẫn không thể yêu em

Cuối cùng rồi, tôi không thể yêu em
Đã biết bao lần gừng cay chuối chát
Đã biết bao lần con tim vỡ nát
Cuối cùng rồi, tôi không thể yêu em

Nhác trông xa, sóng biển buồn dào dạt
Con tim vơi đầy, biển rộng sông sâu
Càng yêu em, càng chuốc lấy u sầu
Đành câm nín một nỗi buồn man mác

Cuối cùng rồi, tôi không thể yêu em
Dù tôi yêu bằng trọn tấm chân tình
Dù em đã là người tình một thuở
Nước mắt nào giải thích được vì sao?

Phút bên em, rừng đá hóa địa đàng
Lòng hạnh phúc ngỡ ái tình đương tới
Kẻ thế thân nào biết phận thế thân
Để rồi yêu, rồi uất hận một lần..

Cuối cùng rồi, tôi không thể yêu em
Vì không yêu, em tàn nhẫn vô cùng
Vì yêu em, tôi vạn lần đau khổ
Cuối cùng rồi, tôi không thể yêu em..

Sài Gòn, 2007

Rạng sáng

Vầng trăng khuất, trời đêm ửng sáng
Ta vươn vai, vũ trụ điêu tàn
Ngàn tinh tú thẹn thùng lẩn trốn
Để bình minh thâu tóm càn khôn

Nghe đâu đây gió rít ngậm ngùi
Vầng trăng khóc khi mặt trời trở lại
Sương long lanh theo gót đêm buồn
Áng mây hồng lơ lửng ban mai

Ta đã say và ta đã tỉnh
Ta trở về dưới nắng bình minh

Sài Gòn, 2007

Tâm tình

Dẫu rằng khi có được niềm vui mới
Tôi vẫn buồn về kẻ đã ra đi
Biết bao lần em chẳng nói năng chi
Để mặc tôi trong nỗi sầu vời vợi

Con bướm kia mải đùa vui trong nắng
Hoa cỏ buồn, nó chẳng nhận ra chăng?
Trót yêu em, tôi lầm lỗi bao lần
Như một kẻ lạnh lùng ngu ngốc

Có lẽ nào trên đường đời tấp nập
Em chỉ tìm tôi mỗi lúc em buồn
Rồi quay gót khi người kia vẫy gọi
Rồi lại buồn trong bóng tối lẻ loi

Hãy để tôi yên trong mê cung lạnh lẽo
Hãy để tôi buồn trong bóng tối nội tâm
Vì tôi đau không phải chỉ một lần
Vì em đã chẳng cần tôi khi đó

Tôi chẳng buồn vì kẻ chẳng yêu tôi..

Sài Gòn, 2007

Trông ngóng

Sáng chớm lạnh, bầu trời buồn âm ỉ
Gió đông xưa còn nơi đó đợi chờ?
Mùa lá rụng đã qua rồi em nhỉ ?
Em có còn hờn dỗi chuyện ngày xưa?

Tôi quen em cũng ngót đặng ba mùa
Bao thư từ em gửi vẫn còn đây..
Dường hơi ấm vẫn còn vương tay áo
Tiếng nói cười, văng vẳng nơi này..

Biết làm sao khi trời đêm trở rét
Nơi đau lòng, tôi cất bước lẻ loi
Chốn đông vui tránh đường em thơ thẩn
Bước bên người, người ấy chẳng là tôi

Phút bên tôi sao hồn nhiên chân thật
Phút bên người, sao nói xấu về tôi?
Ánh trăng khuya sao sáng nay vội khuất,
Áng mây buồn sao đã vội đơn côi..

Ta biết hôm nay trời buồn âm ỉ
Cũng chỉ vì lá chẳng rụng mà thôi..
Để hôm nay, khi mùa đông trở lại
Hoa cỏ vui khi chuyện đã qua rồi..

Sài Gòn, 2007

Nhấm nháp

Được mấy hôm bình yên trong giấc ngủ
Ta mơ màng câu chuyện những ngày qua
Về kết thúc của thằng không bản ngã
Về con người không an phận nghìn thu..

Ta nhớ đêm nao những ngày remote
Nhớ server khi tối lửa tắt đèn
Cùng trang web với những tình thương mến
Chẳng nề hà khi thức trọn đêm thâu

Để hôm nay, ta gạt bỏ u sầu
Nắng ban mai cũng dường vui trở lại
Con én kia đã biết phải về đâu
Và đã đi, thì đầu không ngoảnh lại..

Sáng thể thao, chiều nhâm nhi bát rượu
Đêm ca cầm, phác thảo bóng giai nhân
Gió sương kia bao kiếp vẫn phong trần
Đời vẫn vui khi vẫn còn thi hứng

Sài Gòn, 20/12/2007

Tạm biệt người con gái tôi yêu

Cuối cùng rồi cũng phải tạm biệt em
Đã biết bao lần băn khoăn trăn trở
Đã biết bao lần đợi em hé mở
Một nụ cười, một câu nói từ em..

Tôi nhớ em như đông dài nhớ rét
Em bên người liệu có ấm áp không
Thật nhói đau khi ăn ở hai lòng
Tay ấp vai kề sao giá lạnh trong tim?

Tôi ngu ngốc hay là tôi chân thật?
Tôi chung tình hay dại dột người ơi…
Gió sương đêm mù mịt một chân trời,
Trên núi cao, vẫn nhìn sang núi vắng

Cuối cùng rồi cũng phải tạm biệt em!
Nỗi buồn vơi khi gió tản, đêm tàn
Để tôi ngồi thổi sáo giữa dương gian
Xua đêm thâu và gọi nắng huy hoàng..

Sài Gòn, 8/1/2008

Nhớ

Anh bỗng nhớ em, thiên thần bé nhỏ
Chốn dương trần em ghé buổi chiều đông
Nắng nghiêng nghiêng nhớ đôi bờ mắt ngọc
Đêm mơ màng thao thức, gió hây hây

Anh sẽ đem vũ trụ làm trang giấy
Viết tên em bằng ánh sáng vĩnh hằng
Viết tên anh bằng nghìn sao vĩnh cửu
Đôi ta cùng sống mãi với thời gian

Xin gửi em hoa cỏ của địa đàng
Ánh trăng thanh của mùa thu yên tĩnh
Một tâm hồn cho cô gái anh yêu..
Hãy theo anh,
.. đến hết cuộc hành trình..

Em nhé!

Sài Gòn, 15/01/2008

Xuân thương nhớ

Anh nhớ em chiều buồn gọi gió
Mây xa mờ, phủ kín trời xuân
Gọi tên em thương nhớ vô ngần
Không có em, tháng ngày vô vị..

Nhìn non nước, nhớ người tri kỷ
Một tuần dài như thể trăm năm
Mơ gặp em không biết bao lần
Chờ đợi mãi ngày em trở lại

Anh đang nghe tiếng nói nhành mai
Tiếng chim én giữa chiều lộng gió
Để thẫn thờ đặt bút làm thơ
Để nhớ em, người yêu bé nhỏ

Sài Gòn, 20/2/2008

Từ bỏ

Em vẫn hỏi anh tình này đẹp nhỉ
Anh trả lời tình đẹp sánh núi sông
Ví như em là một đóa hoa hồng
Bóng cây tùng che chở, đó là anh

Em hỏi anh có yêu em chân thật
Anh trả lời vũ trụ có lắng nghe
Nguyện yêu em dù cãi lời cha mẹ
Vượt núi rừng, chỉ để ở bên em

Em hỏi anh có bao giờ phản bội
Anh trả lời khi Trái Đất ngừng quay
Chúng ta đi trong cõi vũ trụ này
Chẳng trời đất, càn khôn nào chia cắt

Vậy mà nay chẳng núi rừng ngăn trở
Chẳng càn khôn, cũng chẳng phải đất trời
Một chữ vâng lời.. em bỏ rơi anh
Để nhành hoa xa cách bóng cây tùng

Bóng trăng nghiêng có trách người non nớt?
Bên hiếu bên tình, nghị lực em đâu?
Để lại tôi thăm thẳm một u sầu
Bóng trăng nghiêng.. bạc đầu người trai trẻ.

Sài Gòn, 08/03/2008

Rate this post
Categories: Thơ tự do
Related Post